Một người bình thường không khuyết tật còn gian nan vật lộn với cuộc sống. Với người khuyết tật hẳn phải khó khăn hơn không chỉ vật chất mà còn gánh nặng về tinh thần. Đã 2 năm rồi tôi thường xuyên trò chuyện với em, đôi khi trong lòng tôi cảm thấy xấu hổ vì cảm thấy mình kém cỏi hơn em về nghị lực. Dịu con út trong gia đình có 5 anh chị em, bố mẹ làm nghề nông, năm 18 tuổi em thấy cơ thể của mình không giống các cô gái khác, đi khám bác sĩ nói em bị hội chứng rối loạn khiến phụ nữ bẩm sinh không có tử cung hoặc âm đạo, không có kinh nguyệt, không thể có con.
Nỗi đau khó mà có thể diễn tả bằng lời hay bằng vài dòng chữ. Đau khổ chứ, tuyệt vọng nhưng em bằng sức mạnh nội tâm em vẫn cố gắng sống, làm việc để giảm gánh nặng cho gia đình và tìm kiếm niềm vui trong công việc. Em làm lao công tại Bệnh viện đa khoa H.Đông Hưng. Tối về nhà kèm cháu học, cháu học tốt nên Dịu thấy rất vui. Đến năm 30 tuổi do cơ thể đau nhức nên em đi khám bác sĩ kết luận em bị xương thuỷ tinh rồi em bị liệt phải ngồi xe lăn. Nằm trên giường bệnh hàng xóm cạnh nhà sang có nói chuyện nhờ Dịu kèm cháu bé học lớp 1. Nhận thấy bắt đầu bước vào lớp 1 hết sức quan trọng nên Dịu dồn hết tâm huyết vào việc kèm cháu cũng là để quên đi nỗi đau về thể xác và tâm hồn. Hiện tại, em đang kèm luyện chữ cho 10 cháu từ lớp 1 đến lớp 5. Vì cô Dịu dạy tốt nên phụ huynh tin tưởng giao con họ cho cô và vì cô cũng dạy kèm miễn phí nữa.
Cô Dịu kèm các bạn học. Ảnh: Long Hải
Với sự hỗ trợ của anh Đỗ Hà Cừ 1 người khuyết tật do ảnh hưởng bởi chất độc mầu da cam từ bố. Anh sống tại Thái Bình, anh là đội trưởng Câu lạc bộ Không gian đọc Hy Vọng. Đến nay không gian đọc của Dịu có khoảng 1500 đầu sách.Gồm có: sách truyện thiếu nhi,văn học nước ngoài,văn học Việt Nam,sách ngoại ngữ,sách phát triển bản thân,sách tổng hợp. Sách kĩ thuật ( nông nghiệp,nấu ăn,chăn nuôi). Và đặc biệt cho các bạn có thể mượn miễn phí mang về nhà.
Không gian đọc yêu thương của Dịu. Ảnh: Bảo Yến
Khi tiếp xúc với em tôi như được bồi dưỡng thêm bởi những món ăn về tinh thần vô giá. Nhà em nghèo, bố mẹ già, cơ thể đau đớn chứ nhưng em vẫn vui vẻ lao động sáng tạo. Hẳn trong tim em cũng đau nhưng nước mắt em chảy ngược vào trong để không muốn mọi người suy nghĩ. Em nói với tôi rằng: “ Em mong mọi người đồng cảm, thấu hiểu chứ em không muốn mọi người nhìn em bằng ánh mặt thương hại. Dù nghịch cảnh có xô em đến như thế nào đi chăng nữa bằng sức mạnh nội tâm em vẫn hiên ngang như cây Tùng cây Bách chị ạ. “ Nước mắt tôi rơi, rơi vì tôi thấy rằng cuộc sống phía trước dù có gặp chuyện gì cũng chẳng có gì đáng để tôi phải lo lắng cả.
Cảm ơn Dịu và mong em từng ngày, từng giờ bồi dưỡng cho mọi người sức mạnh của nội tâm mà em đã và đang có. Khuyết tật về thể xác là điều đáng sợ, không ai muốn nhưng khuyết tật về tâm hồn chắc là điều nguy hiểm hơn.
Nếu ai có dịp đi qua thôn Minh Thành, xã Hà Giang, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình mời ghé thăm Không gian đọc yêu thương của cô Dịu ( SĐT của em 0985559085 ) nơi này có thể còn quá đỗi đơn sơ nhưng giầu tình cảm, kèm theo đó là sức mạnh nội tâm lớn lao của 1 người phụ nữ khuyết tật với 1 cơ thể lúc nào cũng đau đớn nhưng không bị ngã gục trước nghịch cảnh cuộc đời./.
PV: Nguyệt Anh